Hôm nay tôi có đọc văn nghệ tiền phong số 819 trang 85,86, có 2 bài thơ rất hay VỢ VÀ BỒ .
Nói về cá nhân tôi , vợ cũng thương mà bồ cũng yêu, càng đọc càng thấy lý luận bên nào cũng không có trật, vì vậy lần đầu thấy lòng phân vân, nên chép lại cống hiến quí ông độc giả, cùng nhau xem chung cái hay thiên hạ, lời thơ sau đây:
BỒ VÀ VỢ
Bồ là cô gái qua đường
Vợ mới trân quí nhớ thương vô vàn
Bồ thì nũng nịu than van
Vợ lo nhà cửa lầm than vô cùng
Bồ hay mơ mộng lung tung
Vợ rất thực tế vô cùng đáng yêu
Bồ luôn đòi hỏi đủ điều
Vợ lo cơm sáng cơm chiều quanh năm
Bồ chỉ lo chuyện ăn nằm
Vợ thì chịu đựng cả năm mới tài
Bồ nào nghỉ đến tương lai
Vợ thì tính toán chuyện dài mai sau
Bồ thì chưng diện muôn màu
Vợ chỉ quanh quẩn trước sau trong ngoài
Bồ luôn đòi hỏi ăn xài
Vợ thì vun xén một hai ba đồn
Bồ như chim hót trong lồng
Vợ làm vất vả cho chồng cho con
Bồ là con gái còn son
Vợ đâu có thể ỷ on suốt ngày
Bồ như có chút men say
Vợ đầy thương nhớ ngất ngây tình nồng
Bồ như một đóa hoa hồng
Vợ đẹp như cả vườn hồng ngát hương
Bồ thường giả dối yêu thương
Vợ thì chung thủy cuối đường có nhau
Bồ đâu chịu được âu sầu
Vợ luôn che dấu niềm đau trong lòng
Bồ là chổ tựa đêm đông
Vợ mang hơi ấm tình nồng suốt năm
Bồ không một chút ân cần
Vợ thường lo lắng ân cần đúng sai
Bồ không cần biết đến ai
Vợ lo nội ngoại nhớ ơn sinh thành
Bồ như trái chín trên cành
Vợ mang hạnh phúc an lành ấm êm
Bồ là những đứa moi tiền
Vợ hiền lại đẹp là tiên trên đời
Không có tên tác giả
Một ông tự xưng là lão LIỆT trả đủa lại một bài thơ [bồ nhí và vợ già],hết sẩy và để tự biện hộ hành động[ già chơi trống bỏi], đọc bài thơ tôi cảm thấylão không bị Liệt –thời buổi nầy làm gì có Liệt- nguyên tác như sau:
BỒ NHÍ VÀ VỢ GIÀ
Bồ là mật ngọt trên giường
Vợ là thuốc đắng vô phương nuốt vào
Bồ yêu anh ráng lâu lâu
Vợ thì hối thúc mau mau cho rồi
Bồ thì thủ thỉ ỷ ôi
Vợ thì bầm dập nặng lời trách chê
Bồ luôn chìu chuộng vuốt ve
Vợ thời nặng nhẹ hăm he chầm vằm
Bồ thì âu yếm ân cần
Vợ thì hùm hổ thét gầm điếc tai
Bồ yêu chìu chuộng đêm ngày
Vợ thì bỏ mặc chồng không ngó ngàn
Bồ thì hăng hái ân tình
Tỉ tê âu yếm thương mình quá đi
Chìu em chút nữa nghe cưng
Bao lâu cũng đuợc mấy lần cũng vui
Vợ thì! Già dịch xích ra
Ăn no rững mỡ ,đã già còn ham
Lết chẳng nổi cũng đòi làm
Phụt cả bọt mồn bẩn cả gối chăn
Lâu lâu bố thí một phùa
Tàu chưa cặp bến đã xô xuống rồi
Bồ thì rộng rải ăn xài
Vợ thì bủn xỉn một hai ba đồng
Bồ như chim hót trong lồng
Vợ thì hứ nguýt hầm hầm ứ gan
Bồ là con gái còn son
Vợ là quản giáo trại giam cai tù
Bồ như chén rượu men thề
Vợ là cơm nguội phòng khi đói lòng
Bồ là lò sưởi đêm đông
Vợ là lữa nóng đốt chồng thành than
Bồ thì âu yếm hỏi han
Vợ thì mắng mỏ phủ phàng đắng cay
Bồ là trái chín trên cây
Vừa thơm vừa ngọt vừa tươi vừa giòn
Vợ thì chỉ biết giử tiền
Lảnh lương đầu tháng nạp tiền vô tay
Bồ là ớt hiểm chín cây
Vừa ăn vừa phải xuýt xoa hít hà
Càng cay càng thích đấy mà
Cơm không ăn ớt chẳng thà đừng ăn
Vợ thì như trái bồ hòn
Nếm vào đắng thấy ruột non ruột già
Dỉ nhiên bồ nhí cưng hơn
Âý là đạo lý đơn thuần xưa nay
Xuân xanh mình đã tám hai
Nàng vừa đôi chín mắt nai mơ màng
Đêm đêm ôm ấp trong lòng
Như ông lử vọng ngồi không chờ thời
Sá chi miệng thế chê cười
Chẳng qua đố kị nghề chơi của già
Dù cho lão đã hết gân
Cũng còn bí quyết phòng thân sẳn sàng
Bồ nhí vừa đẹp vừa ngoan
Thế gian là cỏi thiên đàng biết không !!!
LÃO LIỆT
TÌNH ĐỜI
Ông sắp vào quan vẩn ước mơ
Ông là lão Liệt của bài thơ
Ông mê bồ nhí không yêu vợ
Phụ đạo cang thường nghe ngẫn ngơ
—-OOO—-
Ai đắp chăn bông lúc bệnh già
Ai lo cơm nuớc cả đời qua
Ai sanh con cái tông đường nối
Ai hiến tình yêu ông bước qua
—-ooo—-
Chuyện của riêng ông dám nói gì
Sợ ngày trần thế bỏ ra đi
Vợ nhà lăn lóc ôm quan khóc
Bồ nhí đâu rồi ông biết chi
Lứa tuổi 82 chống gậy rồi
Nàng bồ đôi tám tuổi chao ôi
Chắc chung vô diệm không người hỏi
Xáp tới ông già đở chút chơi
—–ooo—–
Tôi thấy thơ ông khá lạ đời
Mượn về lên mạng với thơ tôi
Để cho độc giả xem thơ nhỉ
Tôi tức cành hông giận đã đời
Đã đời, là ngôn ngử phần đông người dân Thanh Khê thành phố Đà Nẳng thường dùng, hôm nay tôi viết bài thơ Tình đời để đáp lại bài thơ “Vợ và bồ”, cùng đáp lại bài thơ” Bồ nhí và vợ nhà”,mà tác giả là một người trong giới giang hồ thường gọi là lão Liệt. Lão Liệt thưở thiếu thời đa thê quá sớm, đã thế thường ngày còn trốn xuống tiểu phụng lầu, để thả dê tiểu sư muội ,có một lần sư phụ bắt gặp,tức giận trục xuất khỏi sư môn, kể từ đó đến nay không còn ai nhắc đến tên lão nửa. Hôm nay,lão lại xuất hiện trên tờ báo người Việt tiền phong mang số 819 tờ 85,86, trong mục mục này do ông già dịch phụ trách,nhìn bút hiệu và bản chất bài thơ, tôi đoán chắc là lão, nếu có sự trùng hợp nào tên lão Liệt khác, xin tạ lổi.
Thời buổi văn minh này, cái tên lão Liệt không còn đa số nửa, ngược lại còn giúp cho mấy lão yêu đời như thời xuân trẻ, còn ông già dịch vừa nhìn thấy bút hiệu cũng chẵng sáng sủa gì, được 1 điều hôm nay ông không mất hẳn, lương tâm của kẻ làm chồng, chắc chắn bà nhà hết lòng yêu quí ông, cùng với độc giả hết lòng ủng hộ tác phong bài thơ”vợ và bồ”,mà ông đã mượn của 1 tác giả không tên nào đó đăng tải, thì liền bị lão Liệt phản bác trả đủa lại bài thơ” bồ nhí và vợ già”,choảng nhau trước diển đàn công luận, dù rằng 2 bài thơ 1 chánh 1 tà,để chứng minh sự thay lòng đổi dạ của con người có trẻ phụ già, vì thế Hoàng gia anh xin viết bài Tình đời ,để trả lời 2 bài thơ mà tôi đã mượn của người,-đó là vốn còn phần lời, tôi xin tặng mổi ông 4 câu thơ, cho có tình có nghĩa:
Tặng ông già dịch!!
Khen ông già dịch có lương tâm
Trọn đạo phu thê chẵng lổi lầm
Mặc cho tuổi già con chẳng dịch
Để mà trả nợ cái tri âm
*Tặng lão Liệt
Tám hai gối lỏng lưng còng
Gái tơ mở cửa vào phòng dòm chơi
Dê con của lão Liệt rồi
Vào quan còn tiếc của đời – bò ra-
Xin chân thành cảm tạ đã mượn 2 bài thơ của quí báo
Hoàng gia anh