Rồi cũng cố gia đường tạo dựng
Ngày xin tre tối lại đan tranh
Gầy mòn con trỏ đầu xanh
Dân cho tre đón gập ghềnh đường quê
Con còn nhò thân người yếu cứng
Cây tre dài lững chửng chân đi
Khổ không than thở tiếng gì
Cảnh này lỏng mẹ khắc ghi trọn đời
Đống tro cũ đã dời chỗ khác
Nền nhà xưa tọa lạc hướng tây
Xóm làng mấy chú giúp xây
Không lâu bổng thấy nhà này xinh xinh
Cảnh tuy khổ nhưng tình chẳng khổ
Nhà xưa tan đất củ còn đây
Mẹ con hôm sớm vui vầy
Nhị Kiều chưa có một ngày yên thân
Trách là trách, cán cân tạo hóa
Buồn là buồn tình đã ly tan
Nhớ thương ra thở vào than
Chàng nằm Đà Nẵng, Diên An thiếp ngồi
Dòng đời chàng nổi trôi đây đó
Biển Thanh Khê sống gió gì không
Nghề chuồng nhờ cánh bướm chông
Hải hồ tội nghiệp thân chồng dặm khơi
Thư thiếp viết mấy lời thăm hỏi
Gởi cho chàng ngoài cõi thành đô
Hồi âm chẳng thấy lá nào
Lòng vò vò tối tâm cào cào đau
Tình phu phụ trước sau cũng thế
Đạo can trường chảy lệ chia ly
Chàng ơi cưới thiếp làm chi
Trăm năm biết có duyên gì hay không
Cảnh trần thế bụi hồng là thế
Cuộc nhân tình khổ bể là đây
Mây che trăng khuyết lại đầy
Sao che mãi mãi tình này không tha
Thiếp muốn gởi con ra ngoài đó
Để nhờ chàng trông ngó bảo khuyên
Dù sao giọt máu tiền duyên
Ơn này thiệp nguyện cữu tuyền giải phân
Sanh cùng dưỡng cán cân đồng thế
Cũng là con đừng kể con ai
Mai này lưng rộng vai dài
Nó không quên được hình hài dưỡng nuôi
Dầu con trẻ dày vùi gió bụi
Cung an toàn thời buồi đau thương
Mới đây cháy cả quê hương
Hai than tan nát ruộng vườn xát xơ
Lòng lo ngại con thơ mình đó
Tử thần đe sợ có chi không
Nên nhờ chàng dưỡng chàng trông
Quê nhà thiếp được an lòng chẳng lo
Thế lần nữa dày vò tâm trí
Con đi rồi mẹ nghĩ lung tung
Biết ngày nào được trùng phùng
Biết ngày nào được sống chung một nhà
Mười bốn tuồi đi ra đây đó
Lúc ốm đau nhờ có ai trông
Trường đời lanh lợi gì không
Dưới quê bản tính thật lòng đã quen
Ngoài thành thị phồn hoa cuộc sống
Nhà cao sang áo rộng đài cân
Thanh lâu có gái phong trần
Chốn này khác hẳn vạn lần thôn quê
Tay anh chị gớm ghê lừng tiếng
Gặp người này tùng biến sao đây
Đường thành xe cộ tràn đầy
Biết con có hiểu luật này giao thông
Mẹ chờ đợi thu đông từng bửa
Mỏi mòn trông ngoài cửa xa xa
Năm nay đã mấy năm qua
Con đi độ đó tin nhà lại không
Bổng tiếng sét đau lòng về xã
Nghe tin chồng sớm đã quy tiên
Nảo nùng đứt sợi tơ duyên
Thường chàng nhớ trẻ lụy phiền từng giây
Duyên tơ tóc từ đây gảy gánh
Đớn đau thay gối mảnh tơ vương
Ngại ngùng trốn gió e sương
Nhìn hoa nổi thẹn trông gương mặt sầu
Nguyệt tạo cảnh thương mấy tiếc gió
Tơ vẽ vời tình rã duyên tan
Cuối cùng hai ngã hai đàng
Nữa đời xuân chốn phòng loan một mình
Thưở ước hẹn cao minh ngày nọ
Sao chàng đành sớm bỏ thiếp đây
Trời buồn toa chín tầng mây
Khối thương lan rộng cỏ cây nảo nùng
Thiếp những tưởng sống chung muôn thưở
Nửa chừng xuân duyên nợ tiêu tan
Nổi riêng lòng những bàn hoàn
Nổi thương thiếp khóc lệ tràng đầy khăn
Từ đây thiếp chiếu chăn lạnh nhạt
Nữa đời sau phận bạc thân cô
Vơi đi sao nhớ lại vào
Thương chàng biết nói câu nào nữa đây
Nhớ ngày nọ, theo chàng tái giá
Lời phân trần thiếp đã trao thân
Thương hoa chàng chẳng ngại ngần
Bảo rằng trời đã dành phần cho ta
Lời chàng nói như hoa vờn nguyệt
Lòng thiếp mừng như tuyết vờn mây
Câu qua câu lại vui vầy
Trang tình chàng để thiếp đây khắc lòng
Thân con gái đục trong bến nước
Tuổi lớn khôn phải bước vu quy
Trăm năm há dễ biết gì
Duyên tan nợ rã nói chi đau lòng
Cuộc tan hỡp trong vòng tạo hóa
Kiếp nhân sinh là bã đau thương
Không may lạc bước tình trường
Hai lần tan nát can thường chữ duyên
Thiếp bác bỏ ưu phiền ngày tháng
Thay thế chàng buôn bán nuôi con
Lan vân hai đứa vuông tròn
Tình chàng và thiếp vẫng tồn tại đây
Đứa con trai bóng mây chim cá
Tháng ngày qua để má lo âu
Giờ này con ở nơi đâu
Có nghe tiếng quốc gọi sầu thiết tha
Nơi quê cũ tuổi già mòn mỏi
Lòng trông con ngoài cõi trời xa
Bổng đâu ngoài ngỏ em la
Anh hai đã trở về nhà mẹ ơi
Mừng con trẻ nghẹn lời vì nhớ
Thấy dâu hiền hớn hỏ tâm tư
Cháu thương cháu của nội cười
Hân hoan tràng ngập lòng người mẹ yêu
Cảnh vui vẻ thay chiều nắng mới
Để đền bù tháng đợi năm mơ
Vơi đi thương nhớ mong chờ
Bao la lòng mẹ bến bờ đại dương
Vế mấy tháng quê hương chốn cũ
Tình mẹ cho cũng đủ con thương
Họp tan tan họp chuyện thường
Ngày mai con đã lên đường ra đi