BẠC TÌNH
Đêm nằm nghe tiếng tơ vương
Lòng tôi cứ ngỡ người thương gọi mình
Khi yêu tha thiết chung tình
Nghĩ người ta cũng như mình nhớ nhung
Lòng mình giữ trọn tình chung
Còn nàng mưa nắng lạnh lùng đổi thay
Một hôm thiệp cưới trao tay
Mời tôi đến dự mừng ngày thành hôn
Vừa nghe chết lịm cả hồn
Tưởng đâu là máu không còn trong tim
Tâm tư như đá nhấn chìm
Người ta hạnh phúc, tôi tìm đau thương
Đêm nay nghe tiếng lòng vương
Tâm tư mơ tưởng người thương trở về
Tình ra lòng thấy buồn ghê
Bạc tình nàng đã lỗi thề tiếng yêu
Một chiều lại đến một chiều
Đời tôi như một cánh diều đứt giây
Ai đêm thương nhớ về đây
Lòng tôi cùng lá thơ này là chung,
ĐOẠN KẾT
Đêm nằm nghe tiếng tơ vương
Lòng tôi cứ ngỡ người thương gọi mình
***
Bạc tình là một bài thơ đời có thật của tôi, cuộc tình lãng mạn của tôi kết thúc bằng một tấm thiệp báo thành hôn, mà nàng tươi cười vui vẻ trao mời tôi sau buổi chiều hẹn hò.Cầm tấm thiệp trên tay, tim tôi cơ hồ như ngừng đập, trực giác xót xa đã làm hoa mắt tôi bởi tiếng sét bạc tình đập tới, một buổi lâu tôi mới trả lời hai tiếng cảm ơn, rồi lặng lẽ ra về. Bước chân tôi,từng bước, từng bước lạc loại trên con phố chiều thương buồn lẫn lộn, bên tai tôi, tiếng gió xé không gian gào thét đau thương. Tiếng còi xe inh ỏi cùng nhau như cười diểu cợt tôi bước trên con đường tình chiến bại tâm tư tôi không còn một ý nghĩa nào khác tưởng chừng trống vắng bơ vơ.
Tôi vẫn đi và mãi đi trên con phố chiều vô định hướng, không chào hỏi khách qua đường, lầm lũi không một nụ cười miễn cưỡng.
Hôm nay, kỉ niệm đau thương đó chợt trở về trong cơn mơ nhớ người tình cũ.
Tôi nghe nàng gọi tôi văng vẳng trong mơ nhưng không! Đó là tiếng âm vang vô hình phát ra trong lòng thương nhớ của tôi.
Hoàng Gia Anh